Chuyện Một Chiếc Cầu Đă Găy


Một ngày vào thuở xa xưa trên đất thần kinh
Người bỏ công lao xây chiếc cầu xinh
Cầu đưa lối cho dân nối liền cuộc đời
Khắp cố đô dân lành an vui ca thành điệu Nam B́nh
Niềm vui bao lâu ước mơ giờ trên xứ thơ cầu nối liền bờ
Thỏa ḷng người dân hằng chờ có ngày hẹn ḥ t́nh đẹp như mơ

Ngày ngày cầu đă đưa em qua nhóm chợ khuya
Cầu đă đưa anh qua xới ruộng nâu
Giờ êm ái quen nghe tiếng ḥ Ngự B́nh
Nước dưới cầu nước vẫn trong xanh như ḷng người dân lành
Cầu đưa ta đi sớm trưa t́m trong nắng mưa niềm vui ngày mùa
Hết ḷng ǵn giữ nhịp cầu nối liền t́nh người đẹp đời mai sau

Từng đoàn người dệt tương lai đi nắng về trưa
Dập d́u trong tay chan chứa t́nh thương
Cầu êm bóng xa xa nắng tre rập đường
Áo trắng về trắng cầu quê hương
Mỗi lần chiều tan trường
Cầu quen đưa bao chuyến xe
Nhiều khi vẫn nghe buồn vui tràn trề
Âm thầm người đi, người về, trót ghi lời thề
ngoài miền sơn khê
Ngày nào cầu đă đưa anh qua phố t́m em
Cầu đă đưa ta sang chỗ hẹn nhau
Cầu tha thiết khuyên anh giữ trọn t́nh đầu
Nước dưới cầu vẫn trong veo
Như cuộc t́nh duyên nghèo
T́nh yêu ta như nước trong
Dù qua mấy sông vẫn một ḷng
Thương người nh́n qua đầu cầu
Hứa hẹn ngọt ngào t́nh bền duyên lâu

T́nh người về giữa đêm xuân chưa dứt cuộc vui
Giặc đă qua đây gây cảnh nổi trôi.
Cầu thân ái đêm nay gẫy một nhịp rồi
Nón lá sầu khóc điệu Nam Ai tiếc thương lời vắn dài
V́ sao không thương mến nhau c̣n gây khổ đau làm lỡ nhịp cầu
Mối thù chờ sang ngày nào nối lại nhịp cầu rửa hờn cho nhau


  Sáng Tác: Trầm Tử Thiêng
  Tŕnh Bày: Hoang Oanh