Có thể chấm dứt được rổi những nụ cười giễu cợt Rằng những ai nói về cỏ hoa
là những kẻ không chạm hai chân trên mặt đất này Anh vẫn đến thăm em bằng
bước chân có thật Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm taỵ.. Anh không dửng
dưng trước hạt gạo khó khăn ngày hai bữa Anh không quên những vất vả đời
thường Anh biết rơ những giọt nước mắt em đôi khi thành chất độc Nhỏ xuống
ḷng ḿnh loang lỗ vết thương Nhưng anh vẫn cần nói cùng em về hoa cỏ Về
những ṿm me không ai có thể đốn mất của ḿnh Về những chiếc chuổng bồ câu
màu hổng trên mái ngói Về tím đỏ ráng chiều, Về vạt nắng b́nh
minh... Dẫu hoa đă từ lâu không có mặt trên những bàn ăn đạm bạc. Dẫu bóng
mát ṿm me chưa che tṛn lưng những đứa trẻ con lượm rác ven đường. Dẫu đă
xuất hiện quá nhiều kẻ vác súng săn t́m bầy chim thành phố. Và có người
lạnh nhạt nh́n nhau nhân danh áo cơm Th́ những kẻ mơ mộng c̣n rất cần đấy
chứ Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng không mọc nữa đêm
rằm Hay sợ trăng đă mọc rồi mà đầu anh vẫn cúi Bởi trái tim ḿnh đă thành
đá tảng rêu phong Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ Ta xanh xao -
nhưng hăy rất con người Ta phẫn nộ - nhưng chớ thành trái độc Ai vấp ngă
ven đường, không một giọt lệ rơi Không một giọt lệ rơi v́ mắt nh́n ráo
hoảnh V́ mắt đă lạnh tanh những dung tục đời thường Nên anh cứ muốn nói
hoài về hoa cỏ Để c̣n biết giật ḿnh khi chạm một làn hương